PHƯỢNG TƯỜNG CỬU THIÊN
Tác giả : Sở Hàn Y Thanh
Edit : Lãnh Tình Điệp
~~~~~~~*~~~~~~~
Chương 12 :
Cứu người
Thượng
Trong lòng chấn kinh, Cơ Dung theo phản xạ nhìn qua Cơ Chấn Vũ.
Giống như bị người đánh mạnh một quyền, Cơ Chấn Vũ lui ra sau vài bước, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Đột nhiên, Cơ Chấn Vũ nhanh như chớp chế trụ yết hầu tên tiểu tư, hung hăng nói :
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi lập tức nói thật rõ ràng cho ta, nếu có nửa câu mơ hồ thì đừng trách ta độc ác!”
Dưới cơn giận, lực đạo của Cơ Chấn Vũ tự nhiên không nhẹ.
Sắc mặt dần dần trướng đỏ, tên tiểu tư bị Cơ Chấn Vũ nhấc lên chỉ có thể chạm chạm mũi chân vào đất, cố sức mở miệng :
“Là Thánh thượng……Thánh thượng nổi, nổi giận, nói, nói……Tu Dung người, người không giữ, không giữ đức hạnh……”
Cơ Chấn Vũ đờ người ra, liền sau đó phẫn nộ nói :
“Láo xược! Bằng vào ngươi cũng dám vũ nhục thanh bạch của mẫu phi ta?!”
Tên tiểu tư cơ hồ phát khóc :
“Không phải tiểu nhân, là công công trong cung đã từng nhận ân tình của Tu Dung được Tu Dung nhờ cậy, liều chết ra ngoài báo tin a!”
Thân mình Cơ Chấn Vũ chấn động. Môi khẽ run rẩy, hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nới lỏng tay, tựa như có chút không chống đỡ nổi mà lui về sau.
Vừa được tự do, tên tiểu tư kia liền nhào người quỳ xuống bên chân Cơ Chấn Vũ, nắm lấy vạt áo Cơ Chấn Vũ, gấp giọng nói :
“Bát hoàng tử, ngài mau tiến cung gặp Tu Dung đi! Nếu chậm trễ, nếu chậm trễ chỉ sợ —–”
Bất tri bất giác bị một câu này kích động, ánh mắt đờ đẫn của Cơ Chấn Vũ rốt cuộc có lại ánh sáng. Thình lình xoay người, hắn vén vạt áo, hướng Cơ Dung quỳ mạnh xuống :
“Hoàng huynh, thần đệ cầu hoàng huynh, cầu hoàng huynh cứu cứu —–”
“Đứng lên!” – Cơ Dung trầm giọng quát một tiếng.
Thân mình khẽ run, Cơ Chấn Vũ càng cúi thấp đầu :
“Hoàng huynh, lần này —–”
“Vào thời điểm này, đệ còn muốn lãng phí thời gian?” – Cơ Dung lạnh giọng.
Sự tình lần này đều không có tồn tại trong trí nhớ của y, như vậy —–
……đã cải biến sao? Cơ Dung hơi mím môi.
Nghĩ đến đây, Cơ Dung cũng không nhìn đến Cơ Chấn Vũ, chỉ quay đầu nói với tên tiểu tư :
“Đi gọi công công kia vào đây, nhanh!”
Tên tiểu tư đáp một tiếng, vội vã chạy ra ngoài.
Cơ Chấn Vũ cũng đứng dậy, nhưng cước bộ vẫn có chút không ổn định.
Lát sau, tên tiểu tư dẫn một người y phục thô bố màu xám tro tiến vào.
“Tạp gia(cách xưng hô hạ mình) kiến quá Phượng vương, kiến quá Bát hoàng tử.” – Người nọ cúi đầu hành lễ, thanh âm có chút tiêm tế(lanh lảnh, chói tai).
“Nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” – Cơ Dung lên tiếng.
Người nọ ứng lời, liền nói :
“Là Thánh thượng. Thánh thượng nhìn thấy Tu Dung cùng một thị vệ ở trên……ở trên giường……”
Khóe miệng Cơ Dung giật nhẹ.
Cơ Chấn Vũ lại giống như đột nhiên bị rút đi toàn bộ khí lực, ngã ngồi xuống ghế.
“Phượng vương, Bát hoàng tử.” – Thấy phản ứng của cả hai, người nọ nhịn không được nói. – “Tu Dung là bị hãm hại!”
Không một ai đáp lời, chỉ có Hách Liên Hạo thủy chung im lặng đứng cạnh bên lúc này trên môi nhếch lên một mạt cười trào phúng.
Dạ Tu Dung là bị hãm hại? Từ trong thâm cung mà lớn lên, sớm đã nhìn quen hậu cung tâm kế tranh quyền đoạt vị, Cơ Dung cùng Cơ Chấn Vũ như thế nào có thể không biết?
Nhưng cho dù biết, lại có thể như thế nào?
—– ‘Thánh thượng nhìn thấy Tu Dung cùng thị vệ chung giường’.
—– dù là bị hãm hại, cũng đã không tròn đức hạnh!
“Hoàng huynh.” – Cơ Chấn Vũ mở miệng, thanh âm có chút run rẩy, nét cười trên mặt cũng lộ ra gượng gạo. – “Vừa rồi phiền toái hoàng huynh, chuyện này, hoàng huynh vẫn là không cần nhúng tay.”
Dứt lời, Cơ Chấn Vũ chuyển sang công công đến báo tin :
“Lần này phiền toái công công, đợi sau khi ta nhập cung gặp qua mẫu phi, nhất định sẽ hậu lễ đáp tạ.”
Người nọ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Cơ Chấn Vũ lại có chút thương hại :
“Bát hoàng tử, vào lúc phát sinh sự tình, Thánh thượng liền hạ lệnh thị vệ phong tỏa nơi đó không cho phép bất cứ ai xuất nhập, cho dù ngài bây giờ nhập cung, chỉ sợ cũng……”
Hô hấp nghẹn lại, Cơ Chấn Vũ chống tay xuống cạnh bàn, lúc này mới có thể giữ cho thân thể không ngã xuống.
Vào lúc này, Cơ Dung lại lên tiếng :
“Phụ hoàng có hạ lệnh phong tỏa cửa cung không?”
Cơ Chấn Vũ nhìn về phía Cơ Dung :
“Hoàng huynh…..”
Người nọ nói :
“Khi tạp gia xuất cung thì vẫn chưa, có điều hiện tại đã muốn khóa.”
Thở ra một hơi, Cơ Dung nhạt giọng nói :
“Chấn Vũ, chúng ta trước đến chỗ Huy Bạch lấy thánh lệnh tiến cung phụ hoàng ban cho Huy Bạch. Mẫu hậu hiện tại hẳn là đã nhận được tin tức đi ngăn cản phụ hoàng rồi. Nếu mẫu hậu có thể thuyết phục phụ hoàng hoãn lại một đêm, vậy thì không việc gì. Nếu là không thể……”
Cơ Dung hơi ngừng, sau đó tiếp lời :
“Nếu là không thể, vậy liền để ta quỳ trước điện Thái Hòa, cũng phải ngăn trở phụ hoàng.”
“Hoàng huynh!……” – Yếu hầu tựa như bị thứ gì đó chặn ngang, Cơ Chấn Vũ sau khi kêu một tiếng liền không nói thêm được lời nào.
“Đi thôi.” – Không nhiều lời thêm, Cơ Dung nói một câu, liền đi trước ra ngoài.
Định định thần, Cơ Chấn Vũ vội vàng hướng Hách Liên Hạo gật đầu, sau đó theo Cơ Dung bước nhanh ra sân.
Người đều đã đi hết, gian phòng cuối cùng lại trở về vẻ an tĩnh ban đầu, Hách Liên Hạo nhìn vết nước vẫn chưa hoàn toàn khô cạn trên bàn, chậm rãi vươn tay, liền chạm vào vết nước, một lần nữa vẽ ra bản đồ địa thế biên cảnh Vũ quốc.
~~~~~~~~*~~~~~~~
Đế đô, Cẩn vương phủ.
Đêm đã rất khuya, Cẩn vương phủ nửa canh giờ trước đã đóng chặt cửa nẻo, tắt hết dạ đăng(đèn thắp trong đêm), phảng phất như ngủ sâu trong hắc ám, lúc này đột nhiên thắp lên một ngọn đăng hỏa. Ngay sau đó, trong âm thanh trầm đục khi đại môn nặng nề được kéo ra, tiếng người huyên náo truyền lệnh cùng lúc lan rộng.
Không bao lâu sau, chủ nhân Cẩn vương phủ Cơ Huy Bạch rõ ràng đã muốn ngủ say lúc này chỉ khoác một cái áo ngoài phong phanh liền vội vàng ra ngoài gặp vị khách đêm khuya đến đây —– Cơ Dung.
“Hoàng huynh, có phải đã xảy ra chuyện gì?” – Đi đến trước mặt Cơ Dung, giữa mi vũ(trán) Cơ Huy Bạch hiện lên nhàn nhạt lo âu.
Thấy đôi môi Cơ Huy Bạch vì giá lạnh mà có chút tím tái, Cơ Dung cởi áo khoác to dày trên người xuống, giũ hết tuyết bám, phủ thêm lên người Cơ Huy Bạch, lúc này mới đem sự tình của Dạ Tu Dung nói với Cơ Huy Bạch.
Không biết là do áo khoác da lông trên người quá ấm áp hay vì cái gì khác, trên mặt Cơ Huy Bạch hiện lên nhàn nhạt ửng đỏ như dương chi ngọc(một loại ngọc sờ vào có cảm giác ấm áp). Nghe Cơ Dung nói xong, Cơ Huy Bạch trầm ngâm một lúc, nói :
“Hoàng huynh chính là đến lấy thánh lệnh có thể tiến cung bất cứ lúc nào phụ hoàng ban cho đệ?”
Cơ Dung gật nhẹ đầu.
Cơ Huy Bạch thở ra một hơi, cười nhạt nói :
“Vậy không bằng để đệ trực tiếp tiến cung diện thánh? Phụ hoàng từ trước đến nay yêu thương đệ, nếu chỉ là kéo dài một đêm, nghĩ chắc có thể được.”
“Chính là phụ hoàng thương đệ, đệ mới không nên đi.” – Cơ Dung nói.
Cơ Huy Bạch trong lòng nóng ran. Mặc dù Cơ Dung nói ra bình đạm như thế nhưng Cơ Huy Bạch lại như thế nào không rõ mấu chốt bên trong này?
—– Cơ Dung là thái tử, lần này tiến cung, y hoàn toàn có thể lấy lý do “Không hợp lễ chế” mà ngăn cản hoàng đế, về sau, hoàng đế cho dù phẫn nộ muốn cho Cơ Dung nếm chút khổ sở cũng là có hạn. Mà Cơ Huy Bạch lại chỉ là hoàng tử, tuy rằng hắn sớm được phong vương, lại là người được nội định(quyết định nội bộ) đảm nhiệm Đại Tế Ti Vũ quốc, nhưng chung quy không có danh chính ngôn thuận như Cơ Dung. Huống chi hắn có thể có được phong quang như hiện tại, quá nửa là dựa vào ân sủng của đế vương.
Nhưng ân sủng của đế vương từ trước đến nay lại rất khó dài lâu. Sự tình phát sinh lần này lại là cực kỳ mẫn cảm, liên quan đến tôn nghiêm của đế vương. Cơ Huy Bạch nếu thông minh thì nên có thể cách xa chừng nào liền cách thật xa.
Cơ Huy Bạch thông minh sao không? Hắn tự nhiên là thông minh, nhưng mà, hiện tại xử trí chuyện này lại là Cơ Dung……Như vậy, hắn tình nguyện ngốc nghếch một lần.
Bất quá thật hiển nhiên, Cơ Huy Bạch tuy nguyện ý ngốc nghếch một lần, Cơ Dung lại không cam nguyện để Cơ Huy Bạch hy sinh như thế.
“Huy Bạch, thánh lệnh đưa ta, Chấn Vũ.” – Cơ Dung quay đầu nói với Cơ Chấn Vũ đang đứng bên cạnh. – “Đệ vài ngày này vẫn là đừng tiến cung, để tránh lửa cháy đổ thêm dầu.”
Nắm tay siết thật chặt, Cơ Chấn Vũ gật đầu :
“Đa tạ, hoàng huynh.” – Một lời “đa tạ” này Cơ Chấn Vũ nói ra vô cùng tình chân ý thiết. – “Hoàng huynh, thần đệ chỉ cầu được gặp mẫu phi một lần đã đủ mãn nguyện rồi.”
Cơ Dung mỉm cười không đáp, chỉ cầm lấy thánh lệnh ngồi lên xe ngựa, hướng trong cung tiến đến.
~~~~~~~~*~~~~~~~
Một đêm này, Tu Dung thất đức, Thánh thượng chấn nộ, cấm cung khắp chốn đều tràn ngập một bầu không khí khẩn trương, duy chỉ riêng Sơ Hoàng cung sừng sững giữa hậu cung vẫn một vẻ bình lặng, từ chủ nhân cho tới thái giám thị nữ trong cung đều giống với ngày thường phi thường an ổn, tựa như không có việc gì có thể làm dao động nơi đây.
Trên thực tế, cũng quả thật như vậy —– từ lúc Tiêu hoàng hậu chưởng quản hậu cung đến nay có hơn hai mươi năm, tranh đấu cung đình lại chưa từng có một lần lan đến Sơ Hoàng cung —– nhìn khắp ngàn năm lịch sử Vũ quốc, đây thật sự là tuyệt vô cận hữu(có một không hai).
Vào lúc này, vị chủ nhân Sơ Hoàng cung một thân váy áo đỏ thẫm thêu hình phượng tơ vàng uốn lượn, nghiêng người tựa trên ghế quý phi, có phần hưng trí vươn bàn tay trắng nõn cho thị nữ tinh tế họa lên những móng tay như bối xác(vỏ sò, vỏ ốc).
Lát sau, một thái giám cúi đầu bước nhanh vào, ở bên tai Tiêu hoàng hậu nói nhỏ mấy câu.
Lẳng lặng nghe một lúc, Tiêu hoàng hậu nở nụ cười :
“Hoàng nhi đến? Vậy liền để hắn vào đi, bổn cung đoán chừng hắn cũng nên đến rồi.”
Thái giám ứng lời, một lần nữa bước nhanh ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Cơ Dung đang chờ bên ngoài đã nhanh nhẹn bước vào Sơ Hoàng cung.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu thiên tuế.” – Cơ Dung trước hết khom lưng hành lễ.
“Miễn lễ, hoàng nhi đêm khuya tiến cung, chính là vì chuyện của Dạ Tu Dung?” – Cũng không hề vòng vo, Tiêu hoàng hậu vừa mở miệng đã nói ngay vào trọng điểm.
“Nhi thần là đến đa tạ mẫu hậu.” – Cơ Dung nói.
“Ân?” – Tiêu hoàng hậu có chút hứng thú.
“Nếu không có mẫu hậu, sợ là Dạ Tu Dung vào ngay lúc đó đã sớm thành vong hồn rồi.” – Cơ Dung nhẹ giọng nói.
“Tin tức của hoàng nhi thật linh thông(nhanh nhẹn).” – Tiêu hoàng hậu thản nhiên lên tiếng. – “Bất quá cho người nói vài ba câu mà thôi.”
Cơ Dung mỉm cười.
Tiêu hoàng hậu lại cho người bên cạnh lui xuống. Khi cung điện to lớn như vậy chỉ còn Cơ Dung cùng chính nàng, Tiêu hoàng hậu mới từ ghế quý phi đứng dậy, đi đến bên cạnh tháp(giường hẹp mà dài), ra hiệu cho Cơ Dung đến ngồi xuống.
Đáp tạ Tiêu hoàng hậu, Cơ Dung liền nghiêng người ngồi trên tháp.
“Hoàng nhi.” – Nhấp một ngụm hương trà, Tiêu hoàng hậu nói. – “Ngươi có oán trách mẫu hậu không ngăn cản chuyện này?”
‘Chuyện này’ trong lời nói của Tiêu hoàng hậu chính là chuyện có người hãm hại Dạ Tu Dung.
Cơ Dung chậm rãi nói :
“Mẫu hậu đã đáp ứng qua nhi thần, nhi thần tin tưởng mẫu hậu đã làm hết sức có thể.”
“Hoàng nhi có thể nghĩ được như thế thì tốt.” – Đáy mắt Tiêu hoàng hậu dẫn theo một tầng tiếu ý mong manh. Thanh âm của nàng tuy nhu hòa, trong giọng nói lại có bễ nghễ chi ý(ý tứ kiêu ngạo). – “Bổn cung cũng không giấu giếm hoàng nhi, chuyện lần này, bổn cung từ đầu đến cuối đều thấy được thanh thanh sở sở(rõ ràng), Hiền phi muốn ở trước mặt bổn cung ngoạn trò, còn hơi sớm.”
Cơ Dung không lên tiếng. Lúc trước y nhờ cậy Tiêu hoàng hậu chiếu cố Đức phi cùng Dạ Tu Dung, cũng không phải vì Tiêu hoàng hậu là mẫu hậu y, mà là vì —– vì y rất rõ, mẫu hậu y, Tiêu hoàng hậu nắm giữ hậu cung có năng lực chiếu cố hai người kia!
Tiêu hoàng hậu dùng móng tay gẩy nhẹ hương phiến đang nhóm lên trên bát hương.
Sương khói màu xám trắng lượn lờ dâng lên, hương thơm nồng đậm mà trầm lắng tràn ngập cung điện.
Cơ Dung ngửi ra được loại hương phiến này. Là hương phiến lần trước Hải Đông tiến cống, có một cái tên vô cùng êm tai mà phù hợp —– ‘Ung dung’.
“Chuyện lần này, bổn cung tự nhận cần làm đã muốn đủ.” – Thanh âm Tiêu hoàng hậu vang lên, êm nhẹ như nước chảy, lạnh lẽo thấu tận tim. – “Bổn cung hai lần ba lượt cho người nhắc nhở Dạ Tu Dung, nàng lại chỉ làm như không biết…… Là vì cái gì? Bất quá là một chữ tham. Nhưng lại —–”
Tiêu hoàng hậu thờ ơ phủi phủi tro bụi dính trên móng tay. – “—– không có cái bản lĩnh kia.”
Cơ Dung lẳng lặng ngồi nghe.
Tiêu hoàng hậu liếc nhìn Cơ Dung, khẽ cười đứng lên :
“Kỳ thật nói đến, hoàng nhi ngươi hiếm khi nhờ cậy bổn cung một lần, bổn cung cho dù tốn nhiều ít công phu cũng không hề gì, chẳng qua —–”
“Chẳng qua, đây cũng là chuyện của nhi thần.” – Trên mặt Cơ Dung dẫn theo một chút tiếu ý, nói. – “Là nhi thần muốn bảo hộ người, không có đạo lý nào lại khiến mẫu hậu dốc hết tâm tư.”
Tiêu hoàng hậu không nói gì, lúc sau, nàng bỗng nhiên nở nụ cười, là chân chính cười từ khóe môi đến trong mắt, như trăm hoa rực nở, diễm lệ không thể hình dung.
“Hoàng nhi.” – Ngữ khí Tiêu hoàng hậu dâng lên vui sướng. – “Ngươi hiểu được đạo lý này thì tốt —– trên đời này, lại có ai có thể chân chính bảo hộ ai đó cả đời? Nếu hiện tại bổn cung vì ngươi chuyện gì cũng xử lý ổn thỏa, vậy đợi đến ngày sau ngươi ngồi lên hoàng vị lại phải như thế nào hành sự? Chẳng lẽ vẫn muốn bổn cung thay ngươi xử lý hay sao?”
Nói tới đây, Tiêu hoàng hậu hơi thu lại nét cười :
“Hoàng nhi đã có minh ngộ(hiểu rõ) này, vậy tốt, tốt lắm……Hoàng nhi tiến cung lúc này, có lẽ vẫn là vì bảo trụ Dạ Tu Dung. Nhưng việc đã đến nước này, Dạ Tu Dung cũng khó bảo trụ, hoàng nhi —–”
Thanh âm Tiêu hoàng hậu từ từ nhỏ dần, nàng nhìn thấy bình tĩnh trên mặt Cơ Dung —– là một biểu hiện thành trúc tại hung(tính trước kỹ càng).
Thoáng trầm ngâm, Tiêu hoàng hậu liền dừng lời, chỉ cười dài nói với Cơ Dung :
“Hoàng nhi, phụ hoàng ngươi lúc này đang phát giận ở Thái Hòa điện, nếu ngươi thật sự định bảo trụ Dạ Tu Dung liền nhân lúc này qua đó đi, miễn cho đến lúc ba thước lụa trắng một ly rượu độc* thì thật sự đã muộn.”
“Tạ mẫu hậu.” – Cơ Dung nói. Hiểu rõ thời gian quả thật đã không còn nhiều, y không lưu lại thêm, hành lễ xong liền rời khỏi Sơ Hoàng cung hướng thẳng điện Thái Hòa mà đi.
Cơ Dung đi rồi, thị nữ thái giám bị Tiêu hoàng hậu xua ra ngoài cũng nối đuôi nhau mà tiến vào. Trong đó, ma ma hầu hạ bên người Tiêu hoàng hậu thấy trên mặt Tiêu hoàng hậu mang theo nét cười, không khỏi tiến lên hỏi :
“Nương nương chính là gặp việc gì vui vẻ sao?”
“Việc vui vẻ?” – Tiêu hoàng hậu lặp lại. Tiếu ý nơi đáy mắt nàng càng sâu hơn, ngữ khí mang theo vui mừng không che giấu. – “Hài tử của bổn cung đã trưởng thành đủ để chống đỡ một mảnh thiên hạ, vậy còn không đáng vui mừng sao?”
~~~~~~~*~~~~~~~
(*) Thời xưa khi đế vương muốn xử chết một người trong lặng lẽ sẽ dùng đến “Tam ban triều điển”, người bị xử chết sẽ được nhận ‘một dải lụa trắng, một ly rượu độc và một dao găm vàng’ dùng để tự sát, là ân huệ cuối cùng đế vương ban xuống cho người đó được lựa chọn cái chết theo ý mình.